Thể loại: Cổ trang. xuyên không, phụ tử, nhất thụ nhất công, HE.Độ dài: 40 chương + phiên ngoạiEdit và Beta: Bạch MộcVinh Khô, một đời sống không trọn vẹn, không có bất cứ thứ gì, tình thương hay cuộc sống chân chính, khi chết đi lại trở thành Ngũ hoàng tử Đại Hạ quốc, nhưng là một hoàng tử không ai biết, từ lúc sinh ra đã ở trong lãnh cung tồi tàn hẻo lánh, đến cả cái tên cũng không có, hắn tự lấy tên kiếp trước làm tên cho bản thân mình.Một ngày nọ, lúc hắn năm tuổi, Hoàng cung do động đất mà sụp đổ, lãnh cung cũng bị tàn phá, hắn nhờ đó mà thoát được khỏi chiếc lồng kềm kẹp mình. Nhưng hiện tại, hắn lại tự hỏi bản thân… Hắn có còn nơi nào để về ư?Lưu lạc một thời gian, một lần sơ ngộ tình cờ, hắn được nhận vào làm thư đồng của Phó Hòa Cẩn ở Phó phủ. Sau đó gặp gỡ, được Hoàng đế thừa nhận đón về. Hắn trở về Hoàng cung, trở về thân phận Ngũ hoàng tử của mình, gặp gỡ huynh đệ thân sinh, nhận ơn sủng của phụ hoàng, hết thảy khiến cho người người đều nhận định hắn là kẻ Hoàng đế tối sủng.Nhưng, có thật đó là chân tình không? Hay tất cả chỉ là lừa dối?——————————————Không chỉ là cổ trang, rồi đế vương công mà còn có cả xuyên không, chút ngược, chút thanh thủy văn… nhiêu đó thôi đã khiến cho ta dù có phụ tử hay không phụ tử cũng phải lao vào đọc thử. Ta tiếp tục không đề cập hay có bất kì nhận xét gì liên quan đến tình phụ tử ở trong này, ta sẽ chỉ coi đó như một cặp đôi chính bình thường trong truyện, không phải ta bài xích hay này nọ… chỉ là ta không biết phải nhận xét thế nào nếu như nhìn dưới góc độ phụ tử, ta có chút không quen được với thể loại này, mn thông cảm.Về nội dung, uhm mọi thứ đều có vẻ bình bình đạm đạm, hay có lẽ là bởi vì nó viết theo ngôi kể của Vinh Khô là chính nên lúc nào cũng bình đạm lạnh nhạt như tính cách của hắn, không có gì quá nặng nề, quá áp lực. Chung quy chỉ thấy Vinh Khô thật đáng thương, ta rất thích tính cách của hắn. Tình cảm của Hoàng đế dành cho Vinh Khô, đôi khi khá là mâu thuẫn, nhưng chí ít thì cuối cùng ta cũng biết Hoàng đế vẫn là rất yêu Vinh Khô, chỉ là giống như editor có nói, đôi khi ta cũng tự hỏi, nếu Vinh Khô đi với Phó Hòa Cẩn, nếu như Hoàng đế không có cảm tình với Vinh Khô, nếu như… thì câu chuyện sẽ thành thế nào? Có lôi cuốn ta hơn nữa hay không? Kết của chuyện, nói viên mãn, uhm thì hai người họ đã ở bên nhau, nói không viên mãn, uhm thì Phó Hòa Cẩn chết… Nói chung, kết thế này cũng tạm được đi. Nhẹ nhàng mà lắng đọng, đó là những gì ta cảm nhận về bộ này.Về văn phong, văn phong tác giả hay, văn phong của editor… uhm đây chỉ là nhận xét của riêng ta, không có muốn gây thị phi gì, thỉnh mn giơ cao đánh khẽ, tôn trọng nhận xét này của ta. Sở dĩ ta nói văn phong tác giả hay bởi ta không thật sự cảm nhận được cách hành văn của riêng editor ở trong đó. Editor nói theo một cách nào đó, thì edit có lẽ là chưa được hoàn chỉnh(?) có thể editor thích đọc như vậy, nên edit như vậy, vì thế ta không có chê bai gì cách edit này. Nhưng quả thật, có rất nhiều đoạn, rất nhiều câu, chữ,… hoàn toàn có thể edit lại cho mượt và dễ hiểu, nhưng lại không dc edit, mà chỉ có những dòng chú thích lúc nào cũng rất dài ở dưới. Khiến cho đôi khi mạch cảm xúc đang chảy dài, lại bị ngắt đoạn bởi những câu những từ chẳng khác gì như đang đọc QT.Tuy nhiên, bộ này từ nội dung tình tiết cho đến văn phong tác giả đều rất hay, và ta tôn trọng cách edit của editor, không những vậy, ta còn rất thích phong cách làm việc của editor, đó là ko pass hay ji cả, lại có đầy đủ word. Vậy nên ta giới thiệu bộ này cho mn, hãy đọc thử nó ^^